"Vưu Hán cũng bị khống chế rồi sao?" Ôn Văn sầm mặt.

Ôn Văn cũng vào Hiệp Hội Thợ Săn được nhiều ngày, tuy không thân thiết gì quá với Vưu Hán nhưng cũng có thể coi là người quen.

Nhìn thấy Vưu Hán biến thành như vậy, trong lòng Ôn Văn cũng có chút khó chịu.

Nhìn lại bên hông Vưu Hán, Ôn Văn hiểu rõ, phát đạn tín hiệu kia là cô bắn.

Vưu Hán dùng chút sức lực cuối cùng để phóng ra tín hiệu, nhưng chính mình thì không thể thoát khỏi.

Xoa xoa tay, Ôn Văn muốn gia nhập cuộc chiến, với thực lực của anh bây giờ, chỉ cần anh tham gia thì có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện.

Ôn Văn không rõ hai loại thể chất kết hợp thì thực lực của mình mạnh đến cỡ nào, chỉ là anh biết rõ nó nhất định sẽ không làm mình thất vọng.

Chỉ là Ôn Văn vừa mới bước ra một bước thì đột nhiên khựng lại.

Bởi vì găng tay Tai Ách lại một lần nữa xuất hiện cảm giác khao khát!

Ôn Văn trừng to mắt, khiếp sợ nhìn ngôi biệt thự kia, thứ làm găng tay Tai Ách khao khát đang ở trong tầng hầm ngầm của biệt thự.

Sau khi gia nhập hiệp hội, Ôn Văn nhìn thấy được nhiều tài liệu mà trước kia mình không thể tiếp xúc, vì thế trong thế giới người siêu năng này, anh cũng không tính là tay mới cái gì cũng không hiểu nữa rồi.

Anh biết, trái tim máu mà găng tay Tai Ách hấp thu trước đó là năng lượng hạt nhân để cấp Tai Biến có thể giáng thế.

Mà chút năng lượng cuối cùng của năng lượng hạt nhân đã nhập vào trái tim Ôn Văn, làm cơ thể anh trở nên mạnh mẽ hơn.

Tuy tốc độ rất chậm nhưng tố chất cơ bản của Ôn Văn quả thực vẫn đang mạnh lên.

Mà cũng chính loại năng lượng đó đã làm trạm thu nhận mở ra tầng thứ hai.

Lần này trạm thu nhận lần thứ hai xuất hiện cảm giác khao khát, có khi nào trong tầng hầm biệt thự này có nguồn năng lượng tương đương, thậm chí là mạnh mẽ hơn cả trái tim máu kia không?

"Nói vậy thì nơi này quả thực chính là đầu nguồn hủ hóa sinh ra, chỉ cần mình để găng tay Tai Ách hấp thu hết năng lượng thì có thể ngừng lại trận tai họa này."

Ôn Văn suy nghĩ một phen, quyết định không tham gia giúp nhóm Cung Bảo Đinh, dù sao thì tình thế cũng đang giằng co, bọn họ không rơi vào thế yếu.

Với lại vừa nãy tín hiệu cũng đã được phát ra, chốc nữa nhất định sẽ có những thợ săn khác chạy tới, ví dụ như người siêu năng đã bắn mũi tên kia.

Khi bọn họ tụ họp lại đây thì Ôn Văn sẽ không tiện hấp thu năng lượng hạt nhân.

Không quản là để ngăn chặn trận tai họa này hay vì để mình mạnh mẽ hơn, Ôn Văn không nên xuất hiện lúc này.

Vì thế Ôn Văn giấu đi hơi thở, lặng lẽ vòng qua phía bên trái biệt thự.

Anh đi tới trước cửa chống trộm ở phía sau biệt thự, đặt tay lên cửa nhẹ nhàng vặn một phát, cả cánh cửa sắt liền bị xoắn lại, rớt xuống.

Hiện giờ, Ôn Văn có thể xem là một con quái vật hình người.

Trước đây anh muốn phá cánh cửa này cũng rất đơn giản, nhưng mà xoắn nát một phát như vậy thì căn bản là không thể làm được.

Thể chất kim ưng ngoại trừ cho Ôn Văn đôi cánh thì còn có một bộ móng vuốt có thể cắt đứt cả đá.

Cẩn thận bước vào biệt thự, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Ôn Văn nhanh chóng tiến tới.

Anh muốn tranh thủ thời gian để hấp thu năng lượng, bằng không chờ tới khi người khác tiến vào thì không hay nữa.

Rất nhanh sau đó, Ôn Văn đã tìm được lối vào tầng hầm, đang định tiến vào thì một cái xúc tua đỏ thẫm không chút báo trước đánh tới.

Tốc độ cực nhanh làm Ôn Văn vừa tiến vào không kịp né tránh, chỉ có thể lộ ra găng tay Tai Ách, che chắn trước ngực.

Nhưng xúc tua này không chỉ nhanh mà còn mạnh kinh người, Ôn Văn bị trực tiếp đánh văng ra ngoài, đụng thủng một vách tường rồi mới dừng lại.

Với thể chất quái vật nhưng Ôn Văn vẫn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khiếp sợ nhìn phía trước.

"Chỉ sợ mình đụng trúng thiết bản rồi."

Lúc Ôn Văn đứng dậy, một nữ quái vật dị dạng dùng tám cái chân dài xinh đẹp bước tới chỗ Ôn Văn.

Tỉ lệ cơ thể có chút kỳ quái, chân là hình dạng chân phụ nữ bình thường nhưng kích cỡ lại to lớn hơn rất nhiều, eo thô to hơn eo phụ nữ bình thường, nhưng đặt vào cơ thể kia lại khá vừa vặn, với gu thẩm mỹ kỳ dị của Ôn Văn thì thật sự có chút xinh đẹp.

"Chân này....sướng gấp tám lần luôn!"

Ôn Văn liếm liếm môi, ánh mắt quỷ dị, nữ quái vật này có dáng vẻ thật sự quá mới lạ.

Sau đó anh giơ tay lên xem một chút, mớ suy nghĩ ướt át đã biến sạch, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, chỉ thấy bộ đồng phục với chất liệu bền bỉ không gì sánh bằng đã bay mất phần ống tay áo, chỉ còn lại phần găng tay Tai Ách đen kịt.

"Nếu chỉ là sức mạnh thôi thì tay áo của mình không nên bị nghiền nát như vậy mới phải..."

Ôn Văn lập tức nhìn về phía xúc tua, phát hiện bên trên mọc ra vô số tôm càng xanh.

Đám tôm kia vẫn còn sống, móng vuốt của chúng cứ như những cái kìm sắc bén cắt nát mọi thứ tiếp xúc, nếu Ôn Văn không lộ ra găng tay Tai Ách thì chỉ sợ cánh tay này đã không giữ được.

"Gì mà tôm càng xanh sống trong nước bẩn toàn là giả, thì ra chúng sống trên người mỹ nữ.... bản thám tử không bao giờ ăn tôm càng xanh nữa."

Bây giờ vẫn chưa rơi vào thế cùng đường nên tâm tình của Ôn Văn có thể coi là không tệ, thậm chí còn có tâm tình đùa giỡn.

Hai con dao găm theo ống tay áo trượt xuống, phân biệt cầm ở hai tay, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.

Chỉ với một đòn khi nãy đã đủ để Ôn Văn xác nhận thứ này ít nhất cũng phải là quái vật cấp Tai Nạn, hơn nữa còn không phải cấp Tai Nạn bình thường.

Chiến đấu trực diện với đối thủ cấp bậc này vẫn quá mạo hiểm, nhưng không phải không có cách nào, anh muốn hấp thu được năng lượng của đầu nguồn hủ hóa thì nhất định phải đột phá rào chắn của con quái vật này.

Hơn nữa cho dù hiện giờ Ôn Văn không muốn đánh, con quái vật này cũng chưa chắc sẽ bỏ qua.

Dù sao thì trên gương mặt xinh đẹp của cô ta chỉ đầy biểu cảm hung ác!

Chỉ giằng co một chốc, xúc tua to như cọng roi quất về phía Ôn Văn, phần mũi nhọn thậm chí còn phát ra tiếng nổ đáng sợ!

Cơ thể Ôn Văn hơi nghiêng đi né tránh xúc tua, chỉ cần tập trung tinh thần, Ôn Văn muốn né tránh công kích của chúng không phải việc khó.

Nhưng xúc tua của người phụ nữ này không phải chỉ có một!

Vài cái xúc tua thay phiên đập tới làm Ôn Văn có chút không xuể, tốc độ của nữ quái vật này nhanh tới thái quá, chỉ bằng vài cái xúc tua mà con mẹ nó làm anh có cảm giác mình đang đối mặt với một cái quạt điện.

Tuy Ôn Văn có thể miễn cưỡng đảm bảo không bị tấn công chính diện, nhưng anh cũng không thể tới gần nó, nói chi tới chuyện phản công, chỉ có thể chật vật phòng ngự mà thôi.

Dùng dao găm tuy có thể cắt được xúc tua nhưng chúng lại quá cứng, Ôn Văn dốc hết sức cũng chỉ có thể tổn thương lớp da bên ngoài, mà tầng da bên ngoài này lại có thể được nữ quái vật khép lại trong nháy mắt.

Tình huống này dùng súng là lựa chọn khá tốt, nhưng nổ súng sẽ để lại dấu vết, người khác sẽ biết Ôn Văn đã chiến đấu ở nơi này.

Đánh một hồi, Ôn Văn đột nhiên tìm thấy một tia cảm giác quen thuộc trên người nữ quái vật này.

Anh đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi!

Là lúc ở viện bảo tàng kia, người phụ nữ trẻ Liêu Gia Hân đã chủ động tiếp cận Ôn Văn!

Hơi thở hủ hóa trên người người phụ nữ này rất nặng, căn bản không cùng cấp bậc với đàm quái vật bên ngoài, may mắn trước đó không nhận lời mời của cô ta, bằng không nói không chừng đã hố chết rồi.

Nhưng Ôn Văn không biết, nếu khi đó mình nhận lời mời của Liêu Gia Hân, Liêu Gia Hân cũng sẽ không gặp Grandi, như vậy thì nơi này cũng sẽ không biến thành địa ngục nhân gian.

Đáng tiếc, không có nếu như...

Cho dù Liêu Gia Hân không gặp tai tương thì cũng sẽ có người khác bị 'Mẹ Vĩ Đại' khống chế, trở thành đầu nguồn của tai nạn.

0.26002 sec| 2409.078 kb